Người Rời Bỏ Ánh Sáng

Thể loại: Viết Linh Tinh

Chương I: Ánh sáng nhiễu loạn

     Ở trung tâm thành phố, nơi ánh đèn chưa từng tắt dù chỉ một giây, con người sống chen chúc giữa những biển quảng cáo rực rỡ và những màn hình phản chiếu lên bầu trời. Ánh sáng ở đây không bao giờ thật, nó được sinh ra bởi năng lượng nhân tạo, phản chiếu từ hàng triệu tấm bảng phát sáng treo dọc khắp các con đường.

     Anh sống ở đó, giữa những ánh đèn ấy, đã nhiều năm rồi.
     Từng có thời, anh yêu thành phố này đến say mê. Nó cho anh niềm vui, tiếng cười, cho anh cảm giác kết nối, như thể mọi người đều gần nhau qua ánh sáng ấy. Nhưng rồi không biết từ khi nào, thành phố bắt đầu đổi khác. Lang thang qua các ngõ phố, vẫn là những luồng ánh sáng ấy, nhưng nó không còn ấm áp như trước, thay vào đó là những ánh sáng chói gắt, rực rỡ đến lóa mắt. Anh không còn tìm thấy được sự mới mẻ của nó nữa mà chỉ thấy những luồng ánh sáng chồng chéo lên nhau. Người ta thì dần trở nên cáu gắt, cạnh tranh lẫn nhau, và ánh sáng giờ đây không còn là để soi sáng nhau nữa, mà để chứng minh ai chói hơn ai. Anh nhìn thấy những gương mặt quanh mình phản chiếu ánh đèn xanh đỏ, méo mó, lạc lõng.

     Thành phố ngày càng trở nên ồn ào, còn tâm trí anh thì ngày càng mệt mỏi.
     Anh nhận ra rằng thứ ánh sáng này, thứ từng khiến anh vui, giờ chỉ còn làm anh thấy lạc lối.

     Một đêm, giữa lúc thành phố vẫn sáng rực như ban ngày, anh đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống những dòng xe phát sáng trôi qua. Trong căn phòng, mọi thiết bị nghiên cứu vẫn đang hoạt động, nhấp nháy từng nhịp đều. Tiếng quạt tản nhiệt, tiếng dữ liệu truyền đi như những tiếng thở ngắn.
     Và rồi, anh hít một hơi thật sâu, đưa ra một quyết định khác thường giữa thành phố này. Anh vươn tay ra rút phích điện. Tất cả vụt tắt.
     Ánh sáng, âm thanh, tín hiệu đều tan biến.
     Anh tắt hết nguồn điện, thu dọn lại vài thứ cần thiết, và rời khỏi thành phố vào sáng hôm sau, khi bầu trời chưa kịp chuyển màu.
     Phía xa xa, thành phố vẫn sáng rực, như một mặt trời nhân tạo không bao giờ ngừng nghỉ. Còn anh, người chọn rời bỏ ánh sáng nhiễu loạn, để bắt đầu tiến về nơi tĩnh lặng, nơi có ánh sáng thật đang chờ đợi.


Chương II: Rời bỏ thành phố

     Anh đến một vùng ngoại ô, nơi chỉ có những cánh đồng rộng mênh mông bát ngát. Ở đó có một trạm năng lượng đã bỏ hoang và vài căn nhà cùng với những con người sinh sống ở đó đã lâu. Tiếng gió lướt qua, mang theo một làn cát mỏng va quẹt vào những tấm pin cũ của trạm năng lượng. Anh thuê lại một căn phòng nhỏ cạnh đó, đủ để ở, đọc sách, và đặt lại bộ thiết bị nghiên cứu cũ của mình - thứ đã lâu rồi nằm lặng lẽ trong phòng lab giữa thành phố.

     Những ngày đầu, anh vẫn chưa quen.
     Mỗi sáng thức dậy, theo thói quen, anh vẫn với tay tìm công tắc nguồn, như để bật lên một luồng sáng. Nhưng chỉ có không gian im lặng đáp lại. Không có nguồn điện nào cả. Không có đèn, không có dữ liệu, không có gì chuyển động. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy trống rỗng đến lạ.
     Đôi lúc, anh bật lại một vài thiết bị cũ để xem tin tức khoa học hoặc tài liệu nghiên cứu. Nhưng những thông tin mà anh cần cũng dần bị lấn át bới những hình ảnh về ánh đèn xanh đỏ của thành phố. Chúng xuất hiện nhiều đến mức khiến anh không nhận ra rằng mình đã nhìn chúng hàng giờ liền. Chỉ đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ chuyển sang màu cam nhạt của hoàng hôn, anh mới sực tỉnh:
     - Mình lại bị cuốn vào nó nữa rồi.
     Anh lại tắt nó đi, rồi im lặng thật lâu.

     Sau đó, anh bắt đầu hành trình “tìm lại ánh sáng” của mình.

     Anh đọc lại những ghi chép cũ về “ô nhiễm năng lượng”, về việc con người dần mất khả năng tập trung vì sự rối loạn thị giác do ánh sáng nhân tạo. Anh bắt đầu hiểu rằng, mình đã sống quá lâu trong thứ ánh sáng nhân tạo đó, đến mức tâm trí trở nên mờ đục như một tấm kính đã bị phủ lấp bởi đầy cát bụi, tựa như những tấm pin cũ của trạm năng lượng kia vậy.
     Từng ngày, từng ngày, anh tập làm quen, để cho ánh sáng tự nhiên quay lại.
     Anh mở cửa sổ vào buổi sáng, tập thể dục dưới ánh bình minh. Anh thấy gió mang theo mùi cỏ, và những giọt sương đọng lại trên hàng cây rung rinh. Buổi chiều, anh đi dạo quanh vùng đồi nhỏ, nghe tiếng lá xào xạc như tiếng ai đó thì thầm. Có những hôm, nơi anh sống có tổ chức những sự kiện nhỏ. Những đợt pháo hoa bắn lên từ trung tâm thị trấn. Đó là những dải sáng không ồn ào, không dữ dội như ánh đèn thành phố, mà dịu dàng, trôi chậm rồi tan. Mỗi một khoảnh khắc như thế, anh đều ghi lại bằng những câu chuyện ngắn, những tấm ảnh và lưu vào một chiếc máy nhỏ.
     Anh bắt đầu đọc lại sách, ghi chép về nghiên cứu dang dở, và cả những suy nghĩ vụn vặt về bản thân. Anh nấu ăn bằng bếp thật, ngửi mùi khói, nhìn nước sôi, và cảm nhận từng giây phút trôi qua. Đêm đến, anh nằm trên ghế, ngước nhìn ánh trăng. Đã lâu rồi anh mới lại thấy mặt trăng to và sáng đến như thế.
     Một hôm, anh mở lại những tấm ảnh cũ, những tấm hình của anh lúc nhỏ, lúc thì đang ăn chiếc bánh yêu thích, lúc thì đứng dựa vào tủ gỗ, ánh mắt ngây thơ. Còn có cả bức ảnh anh sợ hãi khi bị chụp bất ngờ, nét mặt non nớt khiến anh bật cười khẽ.
     Tất cả những ký ức ấy khiến anh thấy lòng nhẹ hơn, như tìm lại một phần của chính mình.


Chương III: Ánh sáng thật sự

     Nhưng cuộc sống tĩnh lặng không phải lúc nào cũng êm đềm.

     Thỉnh thoảng, anh vẫn cảm thấy vô định. Anh không rõ mình đang đi đâu, làm gì, và vì điều gì. Có những đêm dài anh trằn trọc, nghe tiếng đồng hồ trong phòng điểm nhịp đều đều. Mọi thứ xung quanh im ắng, nhưng trong đầu anh lại vang lên vô số câu hỏi. Những ngày đó, anh chẳng làm được gì. Anh chỉ ngồi bên cửa sổ, nhìn mặt trời lên rồi lặn, ngày này qua ngày khác.

     Rồi một hôm, người trong trạm nghiên cứu nhờ anh giúp sửa lại bộ điều hòa năng lượng cũ. Công việc này đã lâu rồi anh không làm đến. Tưởng chừng như công việc này sẽ đơn giản ấy thế mà lại khiến anh toát mồ hôi, tay dính đầy bụi kim loại. Khi anh cúi xuống, hơi nóng phả vào mặt, tim anh đập mạnh. Và giữa những hơi thở mệt mỏi, anh cảm thấy một điều gì đó rất quen.
     Đó là cảm giác ấy, cái cảm giác tập trung tuyệt đối, được làm một điều mình thật sự hiểu và yêu.
     Từng tia sáng nhỏ cứ thế lóe lên trong đầu anh. Những công thức cũ, những mô hình nghiên cứu từng dang dở, bỗng trở lại rõ ràng trong tâm trí. Anh nhận ra mình nhớ cảm giác đó, cảm giác của quá khứ, cảm giác được tạo ra, hiểu ra, thành công và tự hào sau hàng giờ thử nghiệm. Một cảm giác đầy đam mê với công trình nghiên cứu của bản thân. Giờ đây cảm giác đó lại chảy trong người anh, nó vẫn như thế, đem đến cho anh cảm giác được là chính mình. Và trong khoảnh khắc ấy, anh mỉm cười.

     Từ hôm đó, anh bắt đầu quay lại phòng lab cũ của trạm. Bắt đầu từ việc dọn dẹp, làm sạch những tấm pin phủ đầy cát bụi và cả căn phòng. Anh lau chùi máy móc, bật thử nguồn, điều chỉnh hệ thống. Mọi thứ dần hoạt động trở lại, từng tiếng “bíp” nhỏ vang lên như hơi thở của thứ gì đang sống lại.
     Anh nghiên cứu, ghi chú, rồi lại thử. Cảm hứng dần trở về như luồng điện lan khắp cơ thể.
     Một buổi chiều, khi hoàn thành bản mẫu đầu tiên cho dự án mới, anh ngồi nhìn nó sáng lên. Đó không phải thứ ánh sáng nhân tạo của thành phố, mà là ánh sáng tinh khiết do chính tay anh tạo ra.
     Nó nhẹ nhàng, ấm áp và rất thật.
     Cảm giác ấy khiến anh hiểu rằng: Không phải thành phố đã làm anh lạc lối, mà là chính anh, khi không biết chọn ánh sáng nào để soi mình.

     Và rồi anh biết rằng một ngày nào đó, anh sẽ quay lại nơi ấy. Thành phố vẫn sẽ sáng rực như trước, ồn ào và đầy mời gọi. Nhưng lần này, anh sẽ bước vào với thứ ánh sáng của riêng anh, thứ không thể bị lấn át, cũng không thể bị dập tắt trong tim anh.
     Đêm đó, anh đứng ngoài hiên trạm nghiên cứu, nhìn bầu trời đầy sao. Phía xa nơi chân trời, ánh đèn của thành phố vẫn rực rỡ, nhấp nháy như hàng triệu con mắt đang dõi về phía này vậy.
     Anh khẽ nói, như một lời nhắn gửi:
     - Tôi sẽ quay lại. Nhưng lần này, tôi sẽ mang theo ánh sáng thật. Thứ ánh sáng của riêng tôi.

     Giữa biển ánh sáng vô tận ấy, có một ngọn đèn nhỏ vừa sáng lên. Nó không rực rỡ, không chói gắt, nhưng sáng vững vàng như thể chưa từng tắt bao giờ...

"Embrace the dark,
The night is temporary.
We dream and dance,
The chaos hold us tightly..."

 

Tạo vào lúc: 12-10-2025 14:44:55

Chỉnh sửa lần cuối: 15-10-2025 19:27:57